Từ TP. HỒ CHÍ MINH, chúng tôi mua tour Hạ Long Đảo Quan Lạn. đến Hạ Long tiếp tục lên tầu du lịch đi khoảng 4 giờ nữa thì đến đảo Quan Lạn, thuộc huyện đảo Vân Đồn, nằm trong vịnh Bái Tử Long”. Theo lộ trình này, gia đình Autonet có mặt tại bến tàu Hạ Long vào lúc 11h ngày ấy.
Để tới được Bãi tắm Quan Lạn Hạ Long thì con đường thông dụng nhất hiện này là dùng tàu thủy vượt Vịnh, với khoảng cách chừng 80km so với đất liền. Dù nhiều người đã từng đến thăm Hạ Long khá nhiều lần nhưng đều có chung nhận định rằng: vẻ đẹp của Vịnh quả là khác lạ, cảnh sắc luôn thay đổi theo góc nhìn bởi trùng điệp là đảo đá, tựa như bức tường thành vững chãi như ngăn cách nhưng khi đến gần bức tường ấy lại mở lối nhường đường và rồi đảo đá lại hiện ra.
Mất khoảng hơn một giờ để thoát khỏi sự bao bọc của những hòn đảo, một khung cảnh thơ mộng hiện ra trước mắt. Bước lên mui tàu để thưởng thức hương vị mặn mòi của gió biển, mỗi người chợt nhận ra, một cảm hứng vô biên đang trào dâng trong người. “Chỉ có thuyền mới hiểu, biển mênh mông nhường nào”, một giọng lĩnh xướng nức mùi “nhà nghề” cất lên. Người viết ngó nghiêng trông xuống, thì ra là phút thăng hoa của thành viên trong đoàn đang làm “kinh tế nhỏ” bằng bộ tú lơ khơ. Cùng lúc năm sáu giọng ca khác oà theo, cả không gian bỗng ào lên sôi động. Giai điệu của bài ca đi cùng năm tháng dù là được cất lên bởi những giọng ca nghiệp dư nhưng dạt dào cảm xúc.
Ấn tượng đầu tiên của chúng tôi khi đến Quan Lạn là sự hoang sơ của cảnh quan thiên nhiên còn ít dấu chân người. Gió biển lồng lộng, những cồn cát trắng cao như nóc nhà trải dài bất tận, rừng phi lao xanh xạc xào trước gió. Tiếp chúng tôi tại thị trấn Quan Lạn là nụ cười niềm nở của ông chủ nhà trọ tên Hưng. Những ly bia vàng sóng sánh xoá đi chút mệt mỏi sau gần 4 tiếng lênh đênh trên biển. Chủ nhà mời khách, khách mời lẫn nhau, khách mời lại gia chủ. Những ly bia như dậy thêm hương.
Không có cảnh kéo áo néo chèo, cũng chẳng có hiện tượng chém chặt du khách, chỉ cần ít phút cởi mở thoả thuận cùng mấy bác tài xe ba bánh (giống xe Tuk-tuk của Thái Lan) rồi thêm 5 phút trên xe là chúng tôi đến được bãi tắm Quan Lạn. Mặc dù đã được hướng dẫn viên dặn trước song ai cũng bất ngờ bởi sóng ở đây rất lớn, lại dồn dập liên tục. Chừng 10 phút vẫy vùng cùng sóng thôi đã cảm thấy mệt nhoài đành lên bờ nằm dài ngắm mây trời.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, chúng tôi đến Minh Châu, bãi biển thứ hai của đảo. Không hổ danh là hòn ngọc của Quảng Ninh và là một trong những bãi biển đẹp nhất miền Bắc, Minh Châu hiện ra trước mắt với một màu xanh biếc trong sương sớm. Quả thật, đây là nơi lý tưởng cho cả người biết bơi và người mới tập bơi. Sành hơn nữa thì thả lỏng người để nổi trên mặt biển, người chưa biết thì tập tành học theo.
Kết thúc hành trình làm “người cá” ở Minh Châu, chúng tôi chuyển sang bãi biển thứ 3 là Sơn Hào. Với bãi cát vàng mịn chạy dài, đây thực sự là điểm dừng chân đầy mới lạ trong hành trình khám phá thiên nhiên. Điểm gây sự tò mò khi đặt chân đến chính là hai tấm biển chỉ dẫn, một chỉ hướng tới bãi tắm công cộng, một hướng dẫn du khách tới bãi tắm tiên. Ở đó các tiên nam, tiên nữ, tiên bà, tiên ông tha hồ tắm, không phân biệt đối xử. Lang thang dưới bãi biển để nghe sóng hát, rút chiếc “alô” ra, kề sát vào từng con sóng để gửi về cho người thương chút giai điệu của gió và sóng biển. Để rồi hai người đang ở thật xa nhưng vẫn hiểu rằng, họ vẫn đang trao cho nhau tình cảm chân thành nhất… và những kỷ niệm của chuyến du lịch Miền Bắc…